Tranggy

Sáng thứ bảy, một tia nắng lẻ loi đâm xuyên qua tấm rèm nặng trĩu trên cửa sổ nhà anh, hạ cánh nhẹ nhàng xuống những thời báo kinh tế của anh, những quyển sách luyện thi của tôi, nằm ngổn ngang trên sàn nhà gỗ. Tôi tỉ mẩn đếm những vết rạn trên trần nhà, đợi chuông báo thức rung để nhanh tay tắt máy trước khi anh kịp giật mình tỉnh dậy. Gỡ tay mình ra khỏi tay anh, tôi nhón chân chầm chậm đi qua sàn nhà cọt kẹt, luồn vào chiếc váy thoải mái nhất, vừa chải tóc vừa sao lãng quét mascara lên mi mắt. Tóc tôi đã dài đủ để kẹp lên gọn gàng sau gáy, những dải tóc nhuộm đỏ ngày xưa đã phết đi gần hết, chỉ còn đuôi tóc đâu đây hơi hoe vàng. Trong guơng, một gương mặt nghiêm trang nhìn tôi chăm chú, vạt nâu dưới mắt, hướng mày xếch, khoé môi cong. Rất lạ lẫm, không giống gì con bé tóc ngắn, toe toét, luôn bồn chồn thời đại học.

Như thể từ trong một màn sương loãng dần, trên đầu tôi bỗng hiện ra đôi mắt nheo ngái ngủ của anh, nửa lo lắng nửa trìu mến, "Trang, sao em chưa đi? Em sắp muộn rồi!"

Tôi nhìn sững anh, như thể vừa chợt nhớ ra điều gì. Chợt nhớ rằng tôi không còn là con bé thời đại học cần sải chân đi khắp thế giới để tìm hạnh phúc nữa. Đơn giản bởi vì hạnh phúc... là đây.
Labels: | edit post
1 Response
  1. Unknown Says:

    Em thích entry này quá, chị ạ ! (Hoài Trâm)