Tranggy
Cuối cùng thì tuyết cũng rơi, hối hả rải trắng xoá những mái nhà gạch đỏ và đóng băng chiếc hồ nhỏ trước cửa toà nhà Olin. Bầy vịt đã bay đi tránh rét từ khi nào. Trời thoắt lạnh căm, thâu thấu chích những gò má đỏ ửng và hắt bông tuyết lốp xốp bạt ngang những làn mi chớp chớp. Sáng dậy nghe cổ họng nhoi nhói tôi biết là mùa đông thực sự đã đến, chậm trễ hơn mọi năm nhưng không kém phần cay cú. Iris và Mai ló đầu vào la toáng "Lạnh quá!" với bốn mắt kính còn phủ mờ hơi. Tôi lục cục lôi quần đông xuân, khăn len và dầu khuynh diệp ra lót gối sẵn sàng. Biết ngay mà, trời trở rét chưa được mấy hôm thì mũi tôi đã sụt sịt, phổi phập phồng. Năm nào cũng thế, ốm rồi.

Cũng chẳng trách tuyết được. Cũng tại tôi. Ngày đầu tiên tuyết rơi, tôi và Iris oà lên ngưỡng mộ cái vẻ đẹp trinh trắng và thanh toát của miền xứ lạnh. Tuyết rơi nóng hổilàm mọi thứ thật sạch sẽ, phẳng lì. Như hai con điên, chúng tôi qươ quýt áo khoác, xô nhau chạy ra ngoài để lăn lóc, vùng vẫy chân tay in dấu một thiên thần trên nền tuyết mới toanh. Tôi nằm đó thật lâu, thầm dần hơi lạnh, mơ màng nhìn lên màn trời đêm đen ngòm lốm đốm những sao. Dường như tuyết đã đóng băng cả thời gian và những lo âu. Chỉ còn lại trắng xoá một cảm giác êm đềm.

Đêm thứ sáu vừa buông, một mớ nhạc tả pí lù đã chan chát khắp ký túc xá. Đâu đâu cũng thấy sinh viên thoăn thoắt tuồn bia, rượu, mồi nhử vào phòng. Và những tiếng rù rì: "Nửa đêm tiệc ở ký túc xá Smith nhé" hoặc "Hookah ở phòng tao" hoặc "Mày có ID không? Đang cần thêm mấy két..." Marta réo tôi trên điện thoại, "Đến nhanh đi. Nhớ mang đồ đấy!" Sau mấy lần cạn chén với nhóm Adams, tôi líu ríu vứt chai vodka vào trong túi xách, rồi khoác vai Kevin loạng choạng lên đường. Trời thì lạnh mà vodka thì ấm hôi hổi như cái sự ham vui của chúng tôi. Vừa đi tôi và Mai vừa hát toáng Mỹ Tâm, "Vẫn biết yêu người không lối thoát..." chỉ sực nhớ suỵt nhau im im khi đi ngang qua toà nhà giám thị.

Phòng Marta thơm lừng mùi thuốc lá caramen của hookah - một kiểu tẩu nước nổi tiếng từ vùng Trung Cận Đông, với thân thuỷ tinh duyên dáng và những ống hút dài uyển chuyển. Cem - người Thổ Nhĩ Kỳ - vừa thong thả rít thuốc vừa nhả chầm chậm những hình tròn khói, trong khi Besir từ Macedonia và cô bạn gái người Kosovo say sưa nhảy một vũ điệu vùng Balkan. Marta ngồi đê mê một lúc lâu, thi thoảng lại thổi sâu vào một chiếc ống gỗ dài ngoằng - một thứ nhạc cụ lạ đời từ Châu Phi. Tôi biết cô đang nghĩ gì.

Kevin dóng lên một nhịp hip hop giòn giã, và những người đang ngồi trầm ngâm lập tức sáng mắt, vai nhún nhún theo điệu nhạc. Sherraine, cô gái da ngăm chân dài, nhảy phắt dậy, loang loáng uốn mình trong tiếng vỗ tay và hò reo của bạn bè. Tôi cũng bị kéo dậy, và mặc dù đầu óc lơ mơ cũng bắt đầu tự động đung đưa theo những ngâm nga của Nelly. Marissa hào hứng xoay khắp nơi, đầu gối chùng và mái tóc đen dài quất lên xuống. Nhảy một hồi hết hơi, tôi bỏ ra ngoài hớp một luồng khí lạnh trong lành. Marta đang tựa lưng trên bậc cầu thang, lơ đãng chập chờn đốm tàn thuốc lá với Binit. Tôi quàng tay qua vai hai người bạn. Không ai nói gì, chỉ nhìn mãi vào màn tuyết vẫn rơi hối hả.

4 giờ sáng, tôi lê lết về phòng, đầu nóng hổi, chân tê cứng và mệt rã rời. Mai lờ đờ quăng áo khoác xuống sàn, "Đói quá!" Một người bạn thực thụ, Iris lục tục đặt cơm. Tôi bày ruốc, cá cơm và muối vừng xuống sàn, rồi ba đứa dập dờn nhai trong cơn buồn ngủ. Khi Iris quay về phong yên giấc rồi Mai vẫn còn nán lại. Nhìn mặt nó thần thờ tôi biết là nó đang buồn. Lôi ô mai và sấu cay ra, tôi gạ nó ăn. Trời đã sáng, hai đứa vẫn vừa nhằn ô mai vừa thủ thỉ, rồi ngủ gục lúc nào không hay.

Sáng hôm sau, tôi tỉnh dậy với cổ họng đau buốt và trán hâm hấp cơn sốt đầu mùa. Lo lắng ra mặt, Mai và Iris mang nào thuốc nào chè nào mật ong sang săn đón, tha hồ cho tôi vòi vĩnh mát-xa và sai vặt. Mai vừa thò tay bốc ô mai vừa cằn nhằn, "Lợi dụng ghê quá!" nhưng vẫn tăm tắp pha vitamin cho tôi uống.

Ôi một thời sinh viên...
Labels: , | edit post
0 Responses